Nơi tập hợp tin tức
vị trí của bạn: Trung tâm Tin tức > Hualong Toutiao > [Zi Shizu] Li Huayang: Da không thể loại bỏ |
Thông tin nóng

[Zi Shizu] Li Huayang: Da không thể loại bỏ |

ngày phát hành:2024-04-15 05:50    Số lần nhấp chuột:90

Lớp da mỏng như cánh ve sầu, hoặc hoàn toàn không tồn tại, bám chặt vào mặt tôi. Nếu muốn xé nó ra, nếu xé nó ra cùng với máu thịt chắc chắn sẽ rất đau. Tôi đã chờ đợi giai đoạn đến khi thể diện đối với tôi không còn quá quan trọng nữa.

Vua các chữ số

Tôi luôn cảm thấy thật xấu hổ khi nhảy ra bảo vệ mình chỉ vì một số tin đồn. Nhưng chỉ vì cái gọi là khuôn mặt này, lớp da mà mắt thường không nhìn thấy được mà tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Nghịch lý thay, tôi lại hy vọng rằng mình là một người tử tế trong mắt người ngoài, nhưng những tin đồn mà tôi không thể chịu đựng được để làm sáng tỏ đã khẳng định chắc chắn rằng tôi là một người xấu tính và khó gần.

Tôi muốn giữ thể diện nên không bao giờ chủ động liên hệ với bất kỳ ai để duy trì mối quan hệ. Vì thế các mối quan hệ của tôi luôn rối ren vì tôi muốn giữ thể diện. Thực ra trong thâm tâm tôi biết rằng việc giữ thể diện sẽ không làm cho cuộc sống của tôi tốt hơn, nếu không thì làm sao có thể nói “Tôi phải sống vì thể diện và gánh chịu hậu quả”. Tôi phục vụ thể diện, đầu hàng sự kiêu ngạo do thể diện mang lại, quỳ xuống từng chút một, phục vụ thể diện và để giá trị thể diện vượt qua giá trị của bản thân.

每天凌晨天未亮,李思颖便早早起身,5时半从家里骑车出发,有时独自一人,有时与骑友结伴。骑完车回到家约7时左右,洗漱完毕开始新一天。问她为何能够坚持每日早起骑车,她说:“我十分享受清晨在路上骑行的体验,那时整个城市很安静,空气很清新,路上没有车,道路很宽敞。可以一边骑车,一边整理思绪,让自己安静下来,享受在自然中穿梭的时光。骑完车回到家,整个世界才刚从睡梦中醒过来,当别人的一天才刚开始,自己已经完成了一段旅程,感觉有充分利用时间,很有满足感。”

Vua các chữ số

新科技中学中二学生谢欣颖(14岁)说,2022年创作组(公开)的亚军作品《知多知少》让她印象深刻,歌曲讲述了新加坡的历史、著名人物与美食。她觉得能把熟悉的本地事物写进一首歌很有趣,也让她倍感亲切。若有机会,她也想创作出富有本地元素的歌曲。

连续下了一周的雨,我难以走出这座仅称得上落脚点的烂尾楼。即使走出去,也是死路一条。没有工作的机会,没有买房的资格,甚至是没有进餐馆的许可。我逃窜到这里苟延残喘,已然是万幸。

记得第一次走入管乐室,非常想学长笛。或许每个女孩都有个长笛梦,觉得玩长笛就能拥有优雅气质。可梦还没开始就被单簧管缺人为由被拉去试音。导师给了我单簧管的吹口,我一吹它就发出响亮的声响。听到声响,导师十分开心立刻把我定在单簧管部。虽然不是本来想选的,可勉强也能凑合。当时我甚至不知道它的华文名称,只懂它叫Clarinet。每次亲朋好友问我玩什么乐器。我回复“Clarinet”,只会得来疑惑的表情。直到我解释,它就是章鱼哥(Squidward Tentacles)每天练习却总练不好的黑色乐器,他们才给予热烈回应,然后客套几句“学音乐好”。

Khi học cấp hai, tôi có một người tôi thích từ lâu. Tôi đấu tranh tư tưởng suốt bốn năm, cuối cùng chọn cách giữ thể diện. Khi bạn tôi hỏi lại, tôi chỉ suy nghĩ một lúc rồi nói với bạn ấy: “Lâu rồi tôi không thích nó”. Sau khi thi trượt cấp 3, tôi không bao giờ quay lại trường cấp 2 để thăm bạn cũ. Thầy có thể sẽ không quan tâm nhưng trong lòng em vẫn thấy xấu hổ. Tôi đã lên kế hoạch cho con đường tương lai của mình từ lâu và tôi đã nói về điều đó với những người tôi biết. Cuối cùng, kế hoạch của tôi đã thất bại và tôi trông đặc biệt xấu hổ. Muốn giữ thể diện khiến tôi trông như một con sói đuôi to, lúc nào trông cũng bí ẩn, thực ra tôi chẳng có manh mối gì cả. Có những lúc, tôi tự hỏi liệu mình đang giữ thể diện hay lòng tự trọng mong manh của mình.

Vì tôi còn trẻ nên tôi rất cần được người khác công nhận và khẳng định, tôi muốn được tôn trọng, tôi muốn có phẩm giá, tôi muốn có thể diện. Trong môi trường chung của Đông Á, mối quan hệ giữa con người với nhau thường là về thể diện. Cha mẹ sẽ có những yêu cầu về điểm số và công việc của con. Nếu con đạt điểm cao hoặc có công việc tử tế thì cha mẹ có thể ngẩng cao đầu trước mặt các bậc cha mẹ khác. Có sự so sánh giữa những người lớn tuổi, giữa những người cùng lứa tuổi và giữa các thế hệ bên cạnh nhau, luôn có một cảm giác so sánh dai dẳng. Ở Đông Á, việc thừa kế thể diện dường như thành công hơn nhiều so với việc thừa kế dòng máu.

Tôi ghét sự so sánh và ghét phải tỏ ra khiêm tốn trước mặt người khác, ngay cả khi người đó là người rất thân thiết với tôi. Cũng giống như khi còn nhỏ, tôi đã nghe thấy câu nói trong bữa tiệc tối của người lớn: “Vậy thì anh không cho tôi thể diện”. Khi lớn lên, tôi cũng xích lại gần họ hơn nhưng không lộ ra ngoài. . Dù đã lớn nhưng tôi vẫn không thể hiểu được cái logic “giữ thể diện trước mọi chuyện” của họ nhưng tôi cũng đã khôn ngoan lớn lên thành một thế hệ mới dù họ không hiểu cũng sẽ bị đồng hóa.

Lớp da mỏng như cánh ve sầu, hoặc hoàn toàn không tồn tại, bám chặt vào mặt tôi. Nếu muốn xé nó ra, nếu xé nó ra cùng với máu thịt chắc chắn sẽ rất đau. Tôi đã chờ đợi giai đoạn đến khi thể diện đối với tôi không còn quá quan trọng nữa. Tôi thường ép mình làm những việc mình không muốn để giữ hình ảnh và nhân cách tốt trong mắt người ngoài. Những người khác khen ngợi tôi cao hơn một chút bằng vài lời, và tôi dễ dàng chấp nhận mọi nhiệm vụ. Cuối cùng, tôi gãi đầu nhìn đống công việc vô tận, và thầm nhủ: Lần sau đừng làm điều này nữa. Nhưng khả năng cao lần sau bạn sẽ đồng ý với điều đó trong sự bàng hoàng và lại rơi vào tâm trạng khó chịu.

Tôi làm việc chăm chỉ để duy trì hình ảnh và tính cách bên ngoài của mình cũng như xây dựng khuôn mặt mà tôi mong muốn. Quá trình này giống như một kiểu nhập vai khác. Tôi thường cảm thấy mình đạo đức giả, nhưng tôi không thể buông bỏ sự phù phiếm trên khuôn mặt. Tôi không thể lột bỏ lớp da gọi là mặt, nó đã ăn sâu vào mặt tôi từ rất lâu rồi. Tôi biết rằng quá quan tâm đến thể diện là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, một quả bom hẹn giờ có sức sát thương cao. Tôi vẫn cần thời gian để tạo dựng một nhân cách ba chiều thực sự và thoát khỏi xiềng xích của khuôn mặt.



----------------------------------